Khù Khờ

Chiếc áo khoác bốn lần




 
Chiếc áo đó xưa mẹ vừa đơm cúc
chờ ba về để ướm thử bờ vai
vạt áo nhăn mẹ cứ vuốt từng hồi
rồi vo cuộn giấu bao niềm thương nhớ.
 
Được tin ba … mẹ đang ngồi ôm áo
biển Đông gào, mẹ chết lặng, xuôi tay
chiếc áo, ba chưa khoác thử một lần,
mặn muối biển Hoàng Sa, tay vuột mất.
 
Ngày thằng anh lên đường ra trận địa
mẹ khóc ròng, ngồi đút nốt củ khoai
chiếc áo, ba chưa khoác thử một lần,
ờ … mấy bữa … bây lớn dần trong đó.
 
Anh ôm mẹ, bảo để lần về phép
rửa bớt mùi binh lửa bám trên vai
chiếc áo, ba chưa khoác thử một lần,
anh sẽ mặc, đưa mẹ đi quanh phố.
 
Nhận thư anh … mẹ vui mừng, giặt áo
áo chưa khô, tin anh đã vào nhà,
mẹ gục đầu, rấm rứt cắn bờ vai
xứ Chùa Tháp … con ơi … nằm có lạnh?
 
Chiếc áo, ba chưa khoác thử một lần,
đầy vết chân đạp, rách toạt, dùi cui
người đi chung cầm về trao cho mẹ
mẹ ôm ghì mong đau thế thằng con.
 
Nắn bờ vai, mẹ mỉm cười rơi lệ
thằng Út nay bây đã lớn bằng ba
rộng hai vai đủ gánh chuyện sơn hà
không chùn bước trước bạo quyền, xâm lược.
 
Mẹ khoác áo thằng con trai mới mặc
theo dòng người mẹ nói tiếp lời con
“Đất nước này cha anh tôi đổ máu
không ai có quyền bán rẻ như lương tâm”.             
 
Khù Khờ

Được bạn: diên vỹ đưa lên
vào ngày: 12 tháng 10 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "Chiếc áo khoác bốn lần"